Nỗi đau sau cánh cổng trường – lời cảnh tỉnh muộn màng
Tôi và vợ cùng làm việc trong một ngôi trường cấp ba – tôi làm bảo vệ, còn cô ấy, Hibiki, là một giáo viên tận tâm, được học sinh kính trọng và đồng nghiệp quý mến.
Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng, chính nơi tưởng chừng an toàn nhất lại trở thành nơi khiến vợ tôi phải chịu cú sốc lớn nhất đời mình.
Hôm đó, khi đang đi tuần đêm như thường lệ, tôi thấy cửa sau của khu nhà thể chất hé mở. Tò mò, tôi bước vào – và chết lặng khi thấy vợ mình gục trong phòng chứa đồ, quần áo bị xé rách, ánh mắt hoảng loạn, tinh thần hoảng hốt. Cô ấy vừa trải qua một hành vi xâm hại tập thể tàn bạo, do chính những học sinh mà cô từng dạy.
Không chỉ vậy, chúng còn quay video lại như một trò tiêu khiển, lưu giữ như một “chiến tích”. Tôi đã xem đoạn video đó – ban đầu là vì sốc, rồi sau đó là… cảm giác tội lỗi dâng trào. Không phải vì tôi thích, mà vì tôi bất lực. Là chồng, là người bảo vệ, mà tôi không thể làm gì ngoài đứng nhìn mọi thứ đã xảy ra.
Hibiki không nói gì trong nhiều ngày. Cô thu mình lại, rơi vào trầm cảm. Còn tôi – mỗi đêm đều tự hỏi: Tôi đang bảo vệ điều gì, nếu không thể bảo vệ được người phụ nữ của mình?