Khi mẹ kế còn trẻ hơn cả tôi
Tôi vừa chia tay người yêu sau gần hai năm yêu nhau. Mối tình tan vỡ khiến tôi rơi vào trạng thái chán nản, bực bội và không thiết tha bất cứ điều gì. Cứ tưởng được yên ổn một thời gian để tự sắp xếp lại cảm xúc, thì đúng lúc đó, bố tôi đưa một người phụ nữ trẻ về nhà và giới thiệu: “Đây là bạn gái bố, từ nay sẽ sống chung với chúng ta.”
Cô ấy tên là Sakura – một người phụ nữ xinh đẹp, hiện đại và… chỉ bằng tuổi tôi, thậm chí còn có vẻ trẻ hơn. Và giờ, tôi phải gọi cô ấy là mẹ kế.
Tôi không giấu nổi sự ngờ vực. Trong đầu tôi tràn đầy định kiến: “Chắc cô ta chỉ đang lợi dụng bố”, “Cô ta không thật lòng đâu”, “Làm gì có ai lại yêu một người đáng tuổi cha mình nếu không có mục đích?”
Và vì thế, tôi chọn cách im lặng. Không trò chuyện, không ăn cơm chung, thậm chí tránh mặt cô ấy mỗi khi có thể. Cả nhà giống như có một bức tường vô hình dựng lên – giữa tôi và người phụ nữ mà tôi chưa từng cố gắng hiểu.
Một lần, tôi vô tình thấy đồ dùng cá nhân của cô ấy để quên ngoài phòng tắm. Ban đầu là ngạc nhiên, rồi là ngượng ngùng – nhưng tôi cũng bắt đầu nhận ra: sự hiện diện của cô ấy đã khiến tôi bối rối, không chỉ vì tuổi tác, mà vì tôi vẫn chưa sẵn sàng chấp nhận ai khác ngoài mẹ ruột của mình.
Thấy tôi dọn đồ chuẩn bị ra ngoài sống riêng, Sakura không trách. Thay vì giữ tôi lại bằng lời lẽ, cô chỉ hỏi nhẹ nhàng:
“Em biết anh khó chấp nhận. Nhưng em không đến để thay mẹ anh, mà chỉ muốn làm phần còn lại của bố nhẹ nhàng hơn.”
Tôi không nói gì. Nhưng lần đầu tiên, tôi bắt đầu nhìn thấy cô ấy như một con người – không phải “người thế vai”, không phải “người thứ ba”, mà là một phụ nữ cũng có cảm xúc, cũng đang cố gắng.